-phàm- 🐐

New post

việt à, em có lùi lại một bước để nhìn lại các vấn đề của em ko? vấn đề gì? thậm chí bây giờ để suy xét kỹ về nó, đầu óc em cũng trở nên lu bu lắm.

lúc này em muốn nằm ngủ dài. em ngủ đã rất dài rồi nhưng vẫn ko hết cảm giác muốn ngủ. em muốn sửa chữa tâm trí mình và mở cho nó một cái nhìn mới rộng mở. nhưng, nhưng gì?

vấn đề nhỏ nhất em có thể nhắc tới là gì?

nhà trọ.

em ko biết em than vãn ở đây thì sẽ có ích gì cho em ko. nhưng em nghĩ em sẽ phải nói ra để, để gì?

để các vấn đề trở nên mạch lạc và rõ ràng. em phải biết dc em đang phiền muộn gì.

trước hết là em luôn có cảm giác muốn dc yên thân, muốn dc nghỉ ngơi, ko bị làm phiền bởi ai. kể cả má, kể cá Khánh, kể cả những ng thuê trọ, kể cả khách mua hàng pogo.

em nhận thức dc là em muốn yên thân trong một hoàn cảnh em ko thể kiểm soát dc, điều đó vô lý em biết ko.

có những điều em tự trách mình vì đã lựa chọn những con đường đó, khiến cuộc sống của em bị phiền nhiễu.

bỗng nhiên em cảm thấy mình nên luôn luôn sẵn sàng một cách vừa phải cho tất cả những điều phải đến. em có thể viết ra những gì em coi là phiền nhiễu, nhưng thực ra đó là những thứ em mong muốn gìn giữ. bằng chứng là em muốn những thứ đó dc xảy ra một cách trôi chảy và hoàn hảo.

hoàn hảo là điều vô tưởng.

em nhìn lại đi. mấu chốt của vấn đề em đang mắc phải nó nằm ở chỗ em ko muốn sẵn sàng, nhưng sự kiện nó vẫn phải ập đến. em muốn một cuộc sống yên thân là không tưởng đó em.

thế thì, điều tốt nhất là em luôn sẵn sàng. sẵn sàng như thế nào?

là kể cả khi nghỉ ngơi, em cũng chuẩn bị cho những tình huống bất ngờ.

khi em nghĩ về việc mình đang vô lý với bản thân quá, em đang thương lượng với chính tâm trí của mình.

rằng, ủa em muốn nghỉ ngơi, nhưng sao ko cho em nghỉ? mà cứ muốn em phải gồng lên?

thực tế, em ko nhất thiết phải gồng, chỉ là em sẵn sàng trong tâm thế phải chịu bị phiền nhiễu.

em tự hỏi sao ai cũng cần em phải nhúng tay vào mọi chuyện?

bởi vì em đang đối xử với bản thân theo kiểu là một mình em có thể xử lý hết mọi vấn đề quanh em. điều đó có thể đúng, nhưng dường như những ng khác ko làm dc như em.

em cứ sẵn sàng đi. em cũng đang tự hỏi liệu mình có bị stress trường kỳ khi em mang tinh thần của em vào một tư thế luôn muốn bùng nổ như vậy. thực tế là, em chỉ cần đặt hormone tỉnh táo của em ở một mức vừa phải. chỉ như vậy thôi đã là rất đủ để xử lý công chuyện, và để em dc có cảm giác nghỉ ngơi.

vd vầy, nhớ lại tối qua nha. em ăn cơm xong và toàn cơ thể em đang rơi vào trạng thái ủ rũ muốn nghỉ ngơi. em cũng đang chill, vì thế tâm thế sẵn sàng của em bị rớt hẳn.

thế là con nhỏ nhà trọ nhắn tới đòi em làm gấp điều gì, em rơi ko kiểm soát vì nhận thấy rằng giờ phút nghỉ ngơi của em em cũng ko dc yên.

điều đó khiến cho tâm trạng của em rơi xuống cùng cực. em lại bắt đầu trách má, ừ má đáng trách với em. em ko cần thiết trách má bởi việc trong lòng em trách má nó ko giải quyết dc vấn đề trc mắt.

tâm thế em sẵn sàng và đừng quên điều đó trong bất cứ trường hợp nào. nhỡ như em quên, em cũng cần điều chỉnh sự sẵn sàng cho tương xứng với trường hợp xảy đến.

em cũng thấy mình dở vì sao mình ko nghĩ dc như chị nguyệt. ui giời ng ta hối gấp nhưng ng ta có chết 1 2 bữa ko có mạng đâu.

bây giờ em cũng đặt ra một diễn biến khác. giả sử ngay lúc này, đang khá chill trong quán cf. bà cô em bả giục phải có ngay bài này, phần abc cho bả.

em cũng sẵn đó ok trả lời.

hay như bà cô nhung hối làm giấy tờ cho mấy đứa ở trọ, em cũng ok, trả lời trường hợp chính quyền đang thay đổi chỗ gì gì đó.

bây giờ khánh kêu em trả lời khách gì đó, hay làm gì đó liền để xứ lý mấy cái web, em cũng bình thường, lùi lại 1 bước xem chuyện gì đang xảy ra. đừng phản ứng thái quá.

hay là em đang đọc 1 cuốn sách em thích. em cứ đọc, ng ta có nhắn gì cần mình ngay, em cũng bình tĩnh mường tượng ra vấn đề ngay trc mắt để coi coi mình phải xử lý gì.

lúc trc á, thực tế em cũng mang trong mình tâm trí cần sẵn sàng luôn luôn để thực hiện những chuyện bất ngờ trong cuộc sống. nhưng rõ là hồi đó cơ thể em chỉ đang sẵn sàng phản hồi để đối phó với cuộc đời và em luôn căng mình để tự vệ. dĩ nhiên em sợ tổn thương, dĩ nhiên em sợ điều mình có trách nhiệm bị vỡ lở.

em cũng cần chấp nhận 1 điều là chuyện nó sẽ vỡ lở. em đã sẵn sàng ứng phó và xử lý nó mà. nó vỡ lở, em có chịu trách nhiệm với nó ko?

chịu trách nhiệm theo nghĩa là em nhận thức dc cái kết cục xấu nó có thể xảy ra, em nhận thức và em tìm cách sửa nó. chẳng hạn bài làm của em ko theo ý bà cô. bà cô đòi sửa. ok em cứ sửa. em nhớ là bà cô lúc này lúc khác lắm, ko nhất thiết phải như ý bà cô ngay lúc đó. mà sang lúc khác bà cô sẽ có góp ý khác rất khác, mà nhiều khi còn ngược ngạo so với những điều trc đó bà cô nói.

em cứ sẵn sàng.

chúa dạy em bài học sẵn sàng.

luôn sẵn sàng và nhắc nhở bản thân sẵn sàng.

sẵn sàng chứ ko phải gồng mình.

sẵn sàng chứ ko phải căng mình.

sẵn sàng tức là chuẩn bị tinh thần, sinh lý một cách vừa đủ để đối đầu. chứ ko phải gồng căng cứng. gồng căng cứng sẽ dẫn đến phản ứng thái quá. dẫn đến căng thẳng trường kỳ và trầm cảm.

sẵn sàng là để tâm trí mình đừng èo uột. tâm thế sẵn sàng khiến em tỉnh táo hơn đó. hóc môn vừa đủ, arousal vừa đủ. đó là chìa khóa. ok.

bây giờ em sẽ đọc sách mà em thích. sau đó em chuyển qua làm bài.

sẵn sàng, tâm thế sẵn sàng. phản ứng vừa đủ. ko quá ỉu xìu.

yeah. allez.