-phàm- 🐐

Con mèo giấu hết

Suy nghĩ của tôi về người thân xoay quanh chủ yếu má tôi, em gái tôi - Liên, và thỉnh thoảng các anh chị và mấy đứa cháu. Thể hiện tình cảm đối với người thân mình sao cho hiển hiện, như cách mình làm với người yêu, là một điều hoàn toàn không dễ dàng.

Người giấu chuyện một cách kỹ lưỡng, má hay ví họ như một con mèo, con mèo đang giấu cứt.

Nhà thầy Đỉnh, tôi nhớ không lầm ở Tân Hóa, nằm trên một con hẻm khang trang cạnh con kênh của thành phố. Độ nhiều năm gần đây má thích làm đẹp. Má nói, lúc có Liên ở đó nữa, chắc để so sánh vui với Liên, là má không có thời con gái. Má lấy ba năm mười sáu, sinh con thứ nhất năm mười bảy, cho em chồng bú thép mỗi khi mẹ chồng đi vắng. Trước khi đến chỗ thầy Đỉnh, má thay áo đẹp, đánh son, tôi chở má đi ăn phở.

Tôi vẫn bực dọc má chuyện gì đâu không. Nhiều lúc má nấu cơm má réo má gọi để tôi xuống ăn bằng được mới thôi. Tôi ở xa má, hiếm đụng chạm hơn những chuyện gia đình. Tính khí má không thoát khỏi màu nhà quê, màu dân buôn, dù đã mua nhà thành phố. Ý má đại khái là như thế.

Má mê mẩn và kính mến những bậc trí thức. Theo ý nguyện của ba, má gắng sức nuôi hết đàn con cho chúng nó thành trí thức. Má tự hào về điều đó. Khắp chợ đều hay tin tôi đang học thạc sĩ, mong muốn của riêng tôi, niềm tự hào của má.

Thầy Đỉnh chính niên bát tuần, phong thái đĩnh đạc trí thức xưa. Người lớn có cái thú thuật lại chuyện cũ. Ông nội sinh thời thường nhắc tôi nghe đoạn đường chạy xe lam chở hàng, ghé chợ Trương Minh Giản, cầu Giồng Ông Tố. Thầy Đỉnh thuộc lứa sau của cùng dòng người di cư theo tàu vào miền Nam chạy Cộng Sản. Những địa danh xưa được nhắc, não tôi bắt đầu chạy để theo kịp những cái tên ấy so với thời nay. Có lúc thầy gọi tên cũ, lúc thầy gọi tên mới.

Đoạn, mặt thầy ửng lên rạng rỡ khi tôi lặp lại tên Gia Long, từ cái tên thời nay thầy gợi: trường trung học Nguyễn Thị Minh Khai. Má vẫn theo dõi cuộc trò chuyện. Tôi hiểu điều má vui nhất hôm ấy là được gặp lại thầy, điều khác vẫn âm ỉ rạng vui là tôi trưởng thành theo cách má hằng mong ước.

Mong ước của má, ngẫu nhiên trùng hợp ở con đường tôi chọn. Ít nút thắt, ít gập ghềnh. Tạ ơn "Bề Trên", như cách thầy Đỉnh thỉnh thoảng buông ở lời cảm phục hồng ân Chúa, mỗi khi kể về cuộc sống hiện tại của mình.